Tin nhắn ấy đến vào buổi chiều ẩm ương từ thời tiết và cả công việc không như ý đã kéo tâm trạng anh xuống một cách thảm hại. Từ lúc cánh cửa kính nhả anh ra trên tầng 12 của văn phòng làm việc, anh đã nghĩ đến những cốc bia lạnh ở quán ngoài bờ kè. Khi mọi thứ chán chường nhất, may mà còn có bia “cứu rỗi”, anh đã nghĩ vậy. Nhưng anh chợt nhớ ra lời căn dặn của bác sĩ sau cơn đau quặn ruột phải nhập viện: Tránh tuyệt đối bia, rượu. Và cả lời nàng nói với anh: “Con của chúng ta ra đời phải thật khỏe mạnh, lý do đó chưa đủ để anh bỏ bia rượu sao?”.
Tin nhắn ấy đến vào buổi chiều ẩm ương từ thời tiết và cả công việc không như ý đã kéo tâm trạng anh xuống một cách thảm hại. Từ lúc cánh cửa kính nhả anh ra trên tầng 12 của văn phòng làm việc, anh đã nghĩ đến những cốc bia lạnh ở quán ngoài bờ kè. Khi mọi thứ chán chường nhất, may mà còn có bia “cứu rỗi”, anh đã nghĩ vậy. Nhưng anh chợt nhớ ra lời căn dặn của bác sĩ sau cơn đau quặn ruột phải nhập viện: Tránh tuyệt đối bia, rượu. Và cả lời nàng nói với anh: “Con của chúng ta ra đời phải thật khỏe mạnh, lý do đó chưa đủ để anh bỏ bia rượu sao?”.
Ngoài sức trẻ vô tư, chuyến đi đó để lại ấn tượng cho Phương Anh vì tinh thần sẵn sàng xách balo lên đường mỗi khi có cơ hội. Đến giờ mặc dù đã được đặt chân đến nhiều nơi, Phương Anh vẫn coi chuyến săn mây là hành trình để lại nhiều ấn tượng nhất.
Não bộ của con người luôn dành một sự ưu ái đặc biệt cho những chuyến đi. Đó là bởi chúng đưa người ta đi xa khỏi nhịp sống quen thuộc lặp đi lặp lại mỗi ngày để trải nghiệm những điều rất đỗi mới mẻ: một vùng đất mới, những hương vị, thanh âm mới, cảm xúc háo hức và những kỉ niệm được hình thành.
Những chuyến đi còn đem đến những trải nghiệm sống quý giá khiến bạn nhận ra rằng, thế giới chẳng hề nhỏ bé trong bốn bức tường văn phòng sáng trưng ánh đèn điện hay những những con phố quen ngày ngày lướt qua. Mỗi miền đất, mỗi hương vị mới, mỗi con người mà bạn gặp gỡ... đều là một bài học về sự đa dạng và muôn màu, dạy cho chúng ta sự cởi mở với những khác biệt vẫn luôn tồn tại trong thế giới này.
Với Thu Hà - hiện đang làm sáng tạo nội dung tại Hà Nội, những chuyến đi là cơ hội tuyệt vời để được thưởng thức những món ăn ngon đặc trưng của mỗi vùng miền: “Mình nhớ mãi một quán ăn địa phương nhỏ tại Venice, Ý mà mình từng tình cờ ghé qua năm 2018. Quán không được biết đến nhiều bởi khách du lịch nhưng lại rất đông khách bản địa, bày bán chủ yếu là những phần bánh mì nhỏ kèm với đa dạng các loại phô mai, salami, cà chua, ô liu… ".
Khi được hỏi điểm đáng nhớ nhất, Thu Hà chia sẻ thêm: "Đơn giản là vậy nhưng tất cả đều mang hương vị rất ấn tượng, và với giá cả cực kì hợp lý. Khách bản địa tới đó tấp nập, ngồi thưởng thức những phần bánh cùng với một cốc bia rồi cùng nhau xem bóng đá hoặc trò chuyện rôm rả. Ngay cả người bán hàng cũng vô cùng thân thiện và nhiệt tình tư vấn cho mình những món nên thử. Bữa trưa tại đó khiến mình không chỉ được nếm những hương vị thơm ngon mà còn cảm nhận được một phần văn hóa nước Ý không thể tìm thấy trong sách vở”.
Những hành trình khám phá có thể sôi nổi, đầy ắp tiếng cười giòn tan; nhưng sâu trong đó luôn có cả một sự "tĩnh" để mỗi người có thể hiểu hơn về thế giới, soi chiếu lại bản thân, tìm kiếm nguồn cảm hứng, xoa dịu tâm hồn hay chữa lành những tổn thương. Đó mới là điều khiến người ta ghi nhớ mãi thay vì chỉ coi đó là một trải nghiệm giải trí thông thường.
Kí ức về những chuyến đi là tài sản quý giá, vì vậy mà người ta vẫn không ngừng tìm cách để lưu giữ chúng một cách trọn vẹn nhất. Sử dụng máy ảnh hoặc máy quay là hình thức quen thuộc và phổ biến bởi nó thu lại trọn vẹn những khoảnh khắc một cách chính xác và dễ dàng. Bên cạnh đó, nhiều người lại có sở thích mang về những món đồ lưu niệm đặc trưng đại diện cho mỗi vùng đất họ đi qua. Đó có thể là những vật trang trí nhỏ xinh, postcard hoặc đơn giản là những tấm vé tại các địa điểm bạn từng ghé thăm như bảo tàng, cung điện, di tích lịch sử hay thậm chí là vé máy bay.
"Mình có thói quen sưu tầm những chiếc nam châm được mua tại các đất nước từng đi qua: tại Pháp là tháp Eiffel, Ý là những tàn tích La Mã hay Tây Ban Nha là vương cung thánh đường Sagrada Família… Đến giờ, chúng đã trở thành một bộ sưu tập quý giá mà mình luôn cẩn thận giữ gìn. Mỗi lần nhìn thấy là kí ức như ùa về" - Hương, du học sinh tại Đức đưa ra bộ sưu tập.
Một phần bộ sưu tập magnet của Hương
Cũng có những người thích kể về chuyến đi của mình trong cuốn sổ tay nhật ký hành trình. Không lưu lại hình ảnh một cách hoàn hảo như những tấm ảnh chụp, những con chữ được viết tại mỗi miền đất xa xôi lại bảo vệ trọn vẹn thứ cảm xúc trong lành để rồi mỗi khi đọc lại, những khoảnh khắc ấy lại một lần nữa trở về vẹn nguyên.
Khánh, hiện đang sống tại Hà Nội chia sẻ: "Đứng trước những khung cảnh quá đỗi hùng vĩ, mình nghĩ không ảnh chụp nào có thể thể hiện trọn vẹn những gì đang sừng sững trước mắt. Vì vậy, khác với số đông, mình chọn cách viết để lưu lại chúng trong câu từ, để sau này có thể mình không còn nhớ rõ ngọn núi ấy cao ra sao, màu sắc như thế nào, nhưng vẫn luôn có thể sống trong nỗi xúc động và niềm hạnh phúc trào dâng mà mình đã từng lưu lại".
Người ta còn có thể cất kí ức về chuyến đi trong những hương vị đặc trưng. Hầu hết các vùng đều có những món ngon riêng mang trong đó niềm tự hào của cộng đồng bản địa. Vì vậy, nếu là người yêu ẩm thực, bạn có thể học nấu những món ăn này, rồi mang về một số gia vị đặc biệt của địa phương để có thể tự chế biến và thưởng thức bất cứ khi nào.
Cuối cùng, mùi hương được biết đến là có tác động mạnh mẽ trong việc khơi gợi lại kí ức. Vì vậy, hãy gắn mỗi địa điểm bạn đi với một hương thơm đặc biệt. Một mẹo nhỏ được các travel blogger gợi ý là sử dụng những mùi nước hoa khác nhau trong mỗi chuyến đi. Bằng cách này, mỗi lần bắt gặp lại mùi hương ấy, kỉ niệm về những hành trình sẽ theo những nốt thơm trở về một cách tự nhiên và dịu dàng.
Tuổi trẻ mà, nếu không phải cơn mưa rào thì cũng là chuyến đi xa. Đi để lấp đầy những chông chênh vấp ngã, đi để giữ lại ký ức vẹn tròn của lứa tuổi đẹp nhất đời người. Ngày ấy, ta, bạn và “thanh xuân rực rỡ” đã cùng nhau bước qua bao nhiêu con đường, lạc bước ở bao thành phố xa xôi…Để sau này, ta lại ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những kỷ niệm ở miền đất lạ, để thấy “tụi mình” không nợ thanh xuân những chuyến đi dài, có phải không?